"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Thương Bé Mồ Côi

Thân em như dấu chấm than

Xuống đời mang nỗi nghiệt oan tháng ngày

Đầu đường, xó chợ...đó đây

Bụi đời theo những lất lây từng mùa

Hiên nhà che nắng, đụt mưa

Gầm cầu, ngõ hẹp! Cơm thừa, canh thiu

Lang thang phố sớm, chợ chiều

Đầu xanh mà đã nặng mang tội tình!

Không cha từ lúc sơ sinh

Mẹ vì hoàn cảnh đoạn tình...bỏ đi

Đoạn trường tử biệt, sinh ly

Tấm thân côi cút từ khi chào đời

Thương em quá đỗi bé ơi!

Tuổi thơ là cả một trời đắng cay

Như cây khô cắm đất gầy

Nắng thiêu, gió dập, mưa đày đọa thân

Em thường mơ chút hồng ân:

Một căn phòng ấm, một lần ủi an

Gần, xa thì cũng hoang đàng

Lang thang, lếch thếch, bần hàn, bơ vơ

Chưa lần nghe tiếng ầu...ơ

Chập chờn giấc ngủ bên bờ nhân sinh

Kẻ bên lề đứng lặng thinh

Người đi hờ hững, vô tình lại, qua

Giữa lòng phố thị phồn hoa

Bé thơ cúi mặt, xót xa phận mình

Từng đêm ác mộng phù sinh

Còn mang tăm tối che bình minh lên

Không cha, không mẹ...không tên!

Tay đen đúa giữ đời trên mắt buồn

Áo không che đủ gió luồn

Lạnh lùng giấc ngủ, vắng nguồn an vui

Hiếm hoi thay những nụ cười!

Đâu niềm hạnh phúc?! Đâu người thân yêu?!

Bé ơi! Lời ít, tình nhiều

Đây bàn tay góp nhiễu điều thương thân

Từ nay trên bước đường trần

Có Anh, có Chị đỡ nâng đêm ngày

Chút ân cần giữa vòng tay

Mầm yêu thương trổ hoa bay khắp trời.

Huy Văn

( Quý tặng những tấm lòng từ ái ở Sàigòn, Nha Trang, Đà Nẵng)